Wednesday, April 30, 2008

Cam Nghi Ve 30 Thang 4



Một vài cảm nghĩ nhân ngày 30 tháng 4

Trần Thanh


Thấm thoát đã 33 năm kể từ ngày bọn cướp việt gian cộng sản chiếm được miền Nam. Hàng năm chúng ta làm lễ tưởng niệm ngày Quốc Hận 30 tháng tư, cũng như chúng ta làm lễ tưởng niệm tết Mậu Thân năm 1968. Chúng ta gọi là TƯỞNG NIỆM chớ không ai gọi là làm lễ KỶ NIỆM. Chỉ có ông Nguyễn Ngọc Ngạn, trong Paris By Night 91, chủ đề Huế-Sài Gòn-Hà Nội, dùng hai chữ "kỷ niệm" để nói về vụ thảm sát hồi tết Mậu Thân ở Huế! Ai gây ra vụ tàn sát giết người hết sức ghê rợn đó thì không thấy ông đề cập đến. Ông chỉ nói đó là những đau thương của đồng bào! THỦ PHẠM gây ra tội ác không bao giờ bị các MC nêu đích danh. Họ tránh né không dám nói đụng chạm đến các "ông cố nội"! Hay vì lý do gì đó bị ngọng miệng không nói được? Đã dám nêu ra những thảm cảnh dân đói, dân nghèo, những vụ Mậu Thân, Trường Sa Hoàng Sa mà KHÔNG DÁM NÊU ĐÍCH DANH THỦ PHẠM thì việc đấu tranh trở nên vô ý nghĩa! Điều rất quan trọng hiện nay là ta phải giáo dục cho thế hệ trẻ hiểu rõ lý do tại sao ba triệu người Việt phải bỏ nước ra đi, tại sao phải tưởng niệm ngày 30 tháng 4 và tưởng niệm vụ thảm sát ở Huế hồi tết Mậu Thân, và quan trọng nhất: AI LÀ THỦ PHẠM? Phải nói rõ cho thế hệ trẻ biết rằng đó chính là tên đầu sỏ Hồ Chí Minh và cái đảng việt gian cộng sản của hắn đã gây ra những tội ác tày trời, cho tới bây giờ những tội ác đó vẫn còn đang tiếp diễn. Thủ phạm đó có những tên gọi như "việt cộng, việt minh, việt gian cộng sản" và những tiếng lóng khác dùng để chỉ bọn chúng như "răng đen mã tấu, nón cối dép râu, mafia đỏ, vẹm, bọn cướp ..v..v.." Giới trẻ phải được biết để chúng tiếp tục ngọn lửa đấu tranh. Tre già măng mọc. Phải chuẩn bị thế hệ trẻ tiếp bước thế hệ cha anh. Điều đáng tiếc là những trung tâm băng nhạc chỉ nêu những chủ đề "chống cộng" như là một cái nhãn hiệu để lấy lòng khán giả, để dễ bán băng chớ họ KHÔNG DÁM CHỐNG CỘNG ĐẾN NƠI ĐẾN CHỐN! Có những chương trình rất dài, chủ đề là "chống cộng" mà trong suốt cuộn băng, khán giả không bao giờ nghe các MC nhắc tới hai chữ "cộng sản". Còn mấy chữ đại húy kỵ (như kỵ nói động tới tên ông cố nội) như "việt cộng" thì tuyệt đối không dám nói. Nếu có MC nào dám dùng nhóm chữ "việt gian cộng sản" để nói về bọn mafia đỏ thì có lẽ thế giới này đã có hòa bình rồi!!!

Tôi đã chứng kiến cảnh đoàn quân việt cộng tiến vào Sài Gòn vào ngày 30 tháng 4. Lúc khoảng 10 giờ sáng, lính nhảy dù vẫn còn kháng cự quyết liệt với việt cộng tại Bà Quẹo và ngã tư Bảy Hiền. Sau đó một toán lính dù kéo một khẩu pháo 155 ly rút lui về ngã sáu Hiền Vương, hạ nòng xuống, hướng về phía ngã tư Bảy Hiền, dự trù bắn trực xạ. Sau đó toán lính dù giải tán và một anh đã tử thương tại chỗ, xác của anh bị chương sình lên tới mấy ngày hôm sau mới được đem đi. Đến khoảng ba giờ chiều thì việt cộng bắt đầu tiến vào Sài Gòn. Xe tăng cùng đủ loại quân xa của chúng xếp hàng dài, di chuyển chậm chạp trên đường Lê Văn Duyệt (đường Cách Mạng Tháng Tám) Hai bên đường là những tên việt cộng xếp hàng dọc, đi bộ vào thành phố. Dân chúng ùa ra ngoài đường để xem. Lần đầu tiên trong đời họ trông thấy những cán binh việt cộng. Những tên việt cộng đứng trên xe vẫy tay, cố nở những nụ cười làm quen với đồng bào. Nhưng tuyệt nhiên không có ai tỏ thái độ đón chào những vị khách không mời mà đến. Người ta ra đường xem việt cộng là vì tò mò chớ không phải ra để đón chào những anh chiến sĩ "giải phóng". Thỉnh thoảng có một vài chiếc xe Jeep có cắm cờ của mặt trận giải phóng, trên xe đầy nhóc những tên sinh viên nằm vùng, chạy ngoài đường, bóp còi inh ỏi. Bọn chúng cầm loa pin hô to những khẩu hiệu tung hô bọn cướp.

Nhìn thấy những tên việt cộng, người dân Sài Gòn có cảm tưởng khinh ghét xen lẫn thương hại. Tên nào tên nấy ốm nhom như những con khỉ, mặc những bộ quân phục rộng thùng thình, áo bỏ ngoài quần, dài tới đầu gối. Đa số đều mang dép râu, thỉnh thoảng có vài tên mang dày ba ta của Trung Cộng. Hầu hết bọn chúng đều mang súng AK, có một số tên dùng súng M16 hoặc carbin. Có tên, có lẽ là anh nuôi, quàng cái ruột tượng gạo trên cổ, trên vai mang đòn gánh, xỏ đầy nồi niêu xoong chảo, trông không khác gì anh "bộ đội cụ Hồ" hồi năm 1945 tiến về Hà Nội! Đa số bọn chúng đều môi thâm vì sốt rét. Từ sĩ quan đến lính, không có một tên nào đeo quân hàm. Bọn chúng được lệnh tháo bỏ quân hàm vì sợ bị ám sát! Người dân chỉ đoán tên nào đeo súng ngắn, có lẽ đó là sĩ quan.

Vài ngày sau, bọn lính việt cộng nhanh chóng biến thành trò cười cho những người dân trong thành phố. Tên nào tên nấy ngố quá, ngáo quá. Bọn chúng là những con khỉ ở trên rừng mới về thành phố. Sự dốt nát và nhà quê của bọn chúng có thể thông cảm được vì bọn chúng bị cưỡng bức "sinh bắc tử nam", làm gì được ăn học tới nơi tới chốn như những người dân miền Nam bị Mỹ ngụy "kềm kẹp"! Nhưng người dân ghét bọn chúng ở chỗ: dốt mà không chịu nhận là mình dốt, vẫn cứ tỏ ra mình là "đỉnh cao trí tuệ"! Cái tội của bọn chúng là ở chỗ đó. Vì vậy mà mới có hàng trăm câu chuyện tiếu lâm về những tên khỉ rừng xâm lược này: - nào là bọn chúng thấy băng vệ sinh của phụ nữ thì tưởng là khẩu trang, lấy bịt ngang mồm để quét dọn; nào là thấy bồn cầu tiêu thì đổ rau muống vào để rửa, khi giật nước thì rau trôi đi mất; nào là khi dùng những bồn cầu thì bọn chúng vẫn phải trèo lên ngồi xổm như đi ỉa ở trên rừng; nào là bọn chúng kháo với nhau rằng mông đít của con gái miền Nam có nổi gân! Bọn lính việt cộng vào ở trong các tòa building của các công sở mà người Mỹ bỏ lại. Bọn chúng tiếp tục chở cây ở trên rừng về, đem vào trong building để làm bếp "đại táo", nấu những chảo cơm cho khoảng vài chục người ăn. Quần áo chúng giặt đem phơi tràn lan ra ngoài hành lang. Toàn bộ máy giặt máy sấy trong building đều bị phế bỏ. Những tòa building sang trọng, sạch sẽ, chỉ trong một thời gian ngắn đã biến thành những cái sở thú cho đám khỉ rừng cư ngụ. Một vài ngày sau bắt đầu có những cuộc "giao lưu" giữa những người dân Sài Gòn và những tên bộ đội xâm lược. Những câu chuyện diễn ra đại để như thế này:

- Ở ngoài bắc có cà phê không anh?
- Ối dào, thiếu gì!
- Còn cà chua?
- Thiếu gì! Chỗ nào cũng có. Ăn không hết phải đổ bỏ!
- Còn cà pháo?
- Ối dào, thiếu gì! Món ăn truyền thống của bọn tớ mà!
- Còn cà chớn?
- Ối dào thiếu gì! Chỗ nào cũng có! Bọn tớ có thiếu gì cà chớn!!!

"Cà chớn" là hai chữ tiếng lóng của người dân miền Nam, đồng nghĩa với chữ "lưu manh, đểu giả". Mấy tên bộ đội cứ tưởng đó là một loại trái cây như cà chua, cà pháo nên cương sảng là "bọn tớ có thiếu gì cà chớn"! Làm những người dân Sài Gòn được một trận cười vỡ bụng! Đến ngày 19 tháng 5 thì bọn bộ đội làm lễ mừng sinh nhật bác Hồ. Những người dân ở ngã ba ông Tạ thấy mấy tên bộ đội đi mua chó, trói mõm, trói gô bốn cẳng con chó rồi xỏ vào đòn gánh, khiêng đi ngoài đường. Người dân tìm hiểu thì được biết bọn chúng không dám vào các quán thịt chó ở đây vì sợ bị bỏ .... thuốc độc! Nhưng sau này khi quen nước quen cái thì những tên bộ đội cũng vào nhậu thịt chó ở ngã ba ông Tạ như điên. Và nhất là khi đã hơi ngà ngà xỉn thì cái tật nói phét bẩm sinh do "bác" Hồ truyền lại, được dịp tuôn ra từ những cửa miệng của những tên bộ đội:
- Ở ngoài bắc bậc trung học chỉ cần học đến lớp 10 là đủ rồi. Ở trong Nam học đến lớp 12 là phí phạm thời gian quá!

Thật ra, đa số các tên việt cộng đều chỉ học đến lớp 6, lớp 7, tên nào may lắm là được học đến hết lớp 10. Bọn chúng mong được đi bộ đội "sinh bắc tử nam" để nếu có chết thì cũng được "chết no" với tiêu chuẩn 21 ký gạo! Tôi đã gặp một tên bộ đội ở ngã ba ông Tạ, nghe hắn kể về bác Hồ như sau:

- Bác tuy chết nhưng vẫn còn .... sống!? Tóc, râu và móng tay của bác vẫn mọc dài ra. Hàng tuần vẫn phải có các đồng chí chuyên gia của Niên Xô vào cắt móng tay cho bác. Hàng tháng các đồng chí bảo vệ lăng vẫn phải vào để hớt tóc cho bác!!!

Tên bộ đội là dân nhà quê chính cống, nói giọng bắc đặc sệt. Vẻ mặt và tác phong của hắn rất ngờ nghệch. Nhìn thấy sự cuồng tín, tôn thờ "bác" của hắn đến mù quáng, tôi bỗng thấy thương hại. Những người dân miền bắc đã bị bọn việt gian cộng sản nhồi sọ tối đa để biến họ thành những con thiêu thân, phục vụ cho những tham vọng điên cuồng của bọn đầu gấu bắc bộ phủ. Bọn giặc cộng đã bị nhồi sọ tới mức tin tưởng rằng "bác" của bọn chúng vẫn còn sống thì thử hỏi miền Nam không mất sao được? Trong khi đó thì những người dân miền Nam không có ai gọi các người lãnh đạo của mình là "bác Diệm" hay "bác Thiệu"!

Có một điều mà bất cứ tên việt cộng nào cũng bị choáng ngợp nhưng không dám nói ra khi bọn chúng, từ rừng núi, bước chân vào thành phố Sài Gòn để "giải phóng": đó là sự phồn vinh của xã hội miền Nam vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng! Và đây là sự phồn vinh thật sự chớ không phải "phồn vinh giả tạo" như bọn chúng thường bị tuyên truyền. Hầu như gia đình nào, dù nghèo, cũng có ti vi, tủ lạnh và xe gắn máy. Xe đạp là đồ bỏ. Thời điểm năm 1975, đối với bọn việt cộng, phải là cán bộ từ trung-cao trở lên mới có đủ tiêu chuẩn sắm được một chiếc xe đạp Phượng Hoàng và một cái đổng (đồng hồ), cái đài (radio). Tên nào hội đủ ba tiêu chuẩn đạp-đổng-đài thì muốn tán gái đẹp cỡ nào cũng được! Đối với những tên biết suy nghĩ thì bọn chúng đã nhận ra được một sự thật hết sức phũ phàng: bọn chúng đã bị bác và đảng lừa bịp quá trắng trợn, lãng phí biết bao nhiêu xương máu và cuộc đời để đi "giải phóng" một xã hội mà cái xã hội đó lại văn minh hơn gấp ngàn lần xã hội miền bắc!!! Biết là như vậy nhưng tên nào cũng ngậm câm không dám nói ra, lơ mơ là toi mạng! Đó là lý do vì sao "chiến sĩ gái" Dương Thu Hương, khi vào đến Sài Gòn thì đã ngồi bệt ngay bên lề đường và khóc!

Tôi đã chứng kiến một gia đình người bắc di cư 1954 ở ngã ba ông Tạ, có bà con họ hàng ở ngoài bắc khá đông. Sau ngày "giải phóng" thì "người Nam nhận họ, người Bắc nhận hàng" Người bà con ngoài bắc vào thăm, sau khi anh em ruột thịt gặp nhau, mừng tủi tuôn trào nước mắt thì người em miền bắc đã khuyên: - Em khuyên anh chị nên vượt biên. Các anh chị không thể nào sống được với bọn cộng sản đâu. Chúng em đã sống với bọn chúng trên 20 năm rồi, chúng em biết rất rõ tâm địa của bọn chúng. Toàn thể người dân miền bắc đều bị bọn chúng lừa. Chúng em cứ tưởng các anh chị bị Mỹ ngụy kềm kẹp, rất nghèo khổ không có bát đũa, phải ăn cơm bằng gáo dừa. Do đó chúng em đã cất công đem một chục bát quý bằng sành ở Hà Nội vào đây để biếu các anh chị .... thế nhưng, vào đây thì chúng em mới ngã ngửa ra ....

Người em đáng thương đó, vốn là một giáo sư đại học, đã bật khóc. Ông ta là người trí thức, ông ta nhanh chóng nhận ra sự lừa bịp trắng trợn của tập đoàn việt gian cộng sản.

Sau biến cố 30 tháng 4, hàng triệu người đã vượt biên, sang nước ngoài để làm lại cuộc đời. Ba mươi ba năm đã trôi qua, cộng đồng người Việt tại hải ngoại đã trưởng thành và lại tiếp tục "phồn vinh giả tạo" như cái xã hội miền Nam lúc trước, và cũng đúng như cái giọng điệu tuyên truyền của bọn cộng sản. Hai mươi năm sau 1975-1995, bọn đầu gấu lại mò sang nước Mỹ xem thử bọn Việt kiều "phản quốc" sinh sống như thế nào, có phải là "phồn vinh giả tạo" như hồi năm 1975 mà bọn chúng đã từng chứng kiến không. Và một lần nữa, bọn chúng lại choáng ngợp bởi vẻ giàu sang của các khu phố người Việt bên nước Mỹ. Sau 20 năm chịu khó làm việc, đa số người Việt đều đã mua được nhà và xe hơi. Người nào cũng da dẻ hồng hào, béo tốt, nhất là thế hệ trẻ sinh ra và trưởng thành tại Mỹ. Thành công rất lớn của cộng đồng người Việt tại hải ngoại là trong lãnh vực giáo dục. Tỷ lệ những người tốt nghiệp đại học khá nhiều, vượt hơn những sắc dân khác. Tốt nghiệp lớp 12 và cao đẳng là chuyện rất bình thường. Thế hệ trẻ nói tiếng Mỹ như gió, người nào cũng đỏ da thắm thịt và xinh đẹp, có lẽ do bị tư bản Mỹ "đầu độc" bằng nhiều món ăn độc hại!

Bọn đầu gấu nhìn những cộng đồng người Việt tại hải ngoại bằng những con mắt hết sức thèm thuồng, tựa như con chó sói nhìn thấy những con cừu, con nai béo tốt. Ái chà, những con nai mập mạp, những con bò đầy ắp sữa như thế này mà không làm thịt thì uổng lắm! Nghĩ cho cùng, đất đai, tài nguyên và con người đều là "tài sản" của bác Hồ mà! Bác chết đi thì đảng cộng sản việt gian đương nhiên được kế thừa những tài sản đó! Thế là bọn chúng lại ra sức, cố chiêu dụ và "giải phóng" cho bằng được những con bò sữa! Bọn chúng đã bỏ ra hàng tỷ đô la quyết tâm khống chế cho bằng được cộng đồng người Việt tại hải ngoại nhưng bọn chúng đã thất bại. Cờ vàng ngày càng phát triển khắp nơi trên thế giới, bất cứ nơi nào có cộng đồng người Việt sinh sống. Những tên đầu gấu việt cộng mỗi khi sang Mỹ đều phải đi lén lút và trốn chui trốn nhũi như những con chó. Hơn hai mươi lăm năm dụ dỗ những con bò sữa Việt kiều nhưng tính cho đến thời điểm năm 2008, số Việt kiều đem tiền về Việt Nam để đầu tư chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Số trí thức về bưng bô cho việt cộng cũng rất ít so với lượng trí thức rất đông đảo tại hải ngoại. Trước đây tôi có đọc một bài viết trên internet ký tên ông Nguyễn Đan Quế, một nhà đấu tranh cho dân chủ tại quốc nội. Nội dung bài viết này hiến kế: muốn xóa bỏ chế độ độc tài của cộng sản một cách nhanh chóng thì Việt kiều ở hải ngoại phải đem tiền về nước để đầu tư càng nhiều càng tốt. Người dân trong nước sẽ có dịp để so sánh giữa hai hệ thống kinh tế tư doanh và quốc doanh. Họ sẽ thấy tư doanh là nổi bật hơn thì họ không ủng hộ quốc doanh nữa, thế là chế độ cộng sản tự dưng bị sụp đổ, không tốn một viên đạn!!! Tôi ngờ rằng bài viết này là do bọn việt gian cộng sản viết rồi mạo nhận ký tên ông Quế chớ không có ai lại LÝ LUẬN RẤT NGU XUẨN và hết sức có lợi cho việt cộng như vậy! Cũng như có mấy bài viết bằng tiếng Anh và bài "WTO mồ chôn đảng cộng sản", tôi ngờ rằng không phải do ông Quế viết!

Năm nay nhân dịp tưởng niệm ngày Quốc Hận, cùng nhau ôn cố tri tân, từ những bài học đau đớn trong quá khứ, chúng ta rút ra những kinh nghiệm để quyết tâm đấu tranh tiêu diệt bọn cộng phỉ, đem lại tự do, thanh bình cho đất nước. Bọn cộng sản nói một đằng làm một nẻo. Cứ nhìn kỹ tên nhạc nô Trịnh Công Sơn thì chúng ta thấy:

- Trong bản nhạc "Khi đất nước tôi thanh bình" hắn đã viết:
.... khi đất nước tôi thanh bình, trẻ em đi hát đồng dao ngoài đường.
.... khi đất nước tôi thanh bình, mọi người ra ngõ chào nhau nụ cười .....

Thực tế đã khác hẳn. Khi được thanh bình, dưới sự cai trị của bọn cướp, trẻ em Việt Nam đã bị mang bán ra nước ngoài để làm nô lệ tình dục. Nhiều em bé đã bị bán cho các tổ chức buôn trẻ em. Bọn người ác thú đã bẻ tay, bẻ chân các em, biến các em thành những người tàn tật để đi ăn xin, dễ gợi lòng thương, dễ kiếm được tiền!!! Nếu các em có hát "đồng dao" như tên tội đồ Trịnh Công Sơn mô tả thì đó là bài đồng dao: - lạy ông đi qua lạy bà đi lại, xin hãy bố thí cho con một đồng để húp cháo!

Sau năm 1975, mọi người dân miền Nam có ra ngõ mời chào nhau nụ cười không thì thực tế đã chứng minh. Hàng triệu gia đình tan nát, tù đày, chết trên biển cả, bị cướp đất cướp nhà,bị đuổi đi vùng kinh tế mới, còn sung sướng gì mà "mời nhau nụ cười"!

Trong bản nhạc Huế-Sài Gòn-Hà-Nội, tên nhạc nô họ Trịnh đã viết:

- ..... đường đi đến những nơi lao tù, ngày mai sẽ xây trường hay họp chợ, dân ta về cày bừa đủ áo cơm no!

Thực tế thì như thế nào? Các nhà tù của "Mỹ ngụy" vẫn được việt cộng tiếp tục dùng để giam nhốt người. Không những thế, bọn chúng còn xây thêm hàng chục ngàn nhà tù khác để nhốt cho đủ chỉ tiêu "nhốt nhốt nữa nhốt mãi". Người dân trong nước đang bị giam cầm trong hai ba lớp nhà tù, đất đai nhà cửa thì bị cướp trắng, làm gì có vụ "dân ta về cày bừa đủ áo cơm no"!!! Láo khoét!

Trong một bài hát khác của tên phản tặc Trịnh Công Sơn, bài hát "Em ra nông trường", có những lời như sau:

- Em ở nông trường về thăm lại thành phố. Gặp nhau không bày tỏ đâu ai biết em đi xa. Em đi trồng lúa em đi trồng cà. Tay em cầm cuốc tay em cầm dao pha ....

Bài hát này đã được những người dân trong nước sửa lời lại để diễn tả cho đúng tâm trạng những cô gái Việt bị bán ra nước ngoài để làm điếm hoặc làm vợ những tên chồng già Đài Loan:

- ... Em ở bên Tàu về thăm lại làng xóm. Gặp nhau không bày tỏ đâu ai biết em đi xa. Em đi làm gái, em đi làm tiền. Tay em bồng bế tay em cầm ly bia!!!

Tất cả những gì tên việt gian họ Trịnh viết đều còn sờ sờ ngay ra đó. Vậy mà một số kẻ ngu ngốc vẫn không tỉnh ngộ, còn làm lễ tưởng niệm, tổ chức ca nhạc để vinh danh một thằng giặc điếm đàng, phét lác, đi bưng bô cho việt cộng! Băng nhạc Thúy Nga 91 vẫn cố đưa bản nhạc "Bài ca dành cho những xác người" của Trịnh Công Sơn do Khánh Ly hát. Theo ý của hắn, những người chết tại Huế năm Mậu Thân là do bom đạn của Mỹ ngụy gây ra. Trong tất cả những bài hát của hắn, luôn luôn hắn lên án phía Việt Nam Cộng Hòa và ca ngợi phía cộng sản. Hắn là tên việt cộng từ trong máu tủy việt cộng ra.

Từ bài học Trịnh Công Sơn ta nên rút ra bài học về SỰ PHẢN BỘI và quyết liệt vạch mặt, tẩy chay bọn đi hàng hai, vừa khoác áo "người quốc gia" vừa đi lòn cửa sau để xin bưng bô cho việt cộng.

Để kết thúc bài viết này, xin mượn mấy câu thơ sau đây của thi sĩ Nguyễn Hữu Nhật:

Đời anh gắn liền đám đông
Tự do hoặc chết chứ không cúi đầu
Làm người chẳng khác ngựa trâu
Hỏi em mơ ước sống lâu làm gì .....

Nếu sống như ngựa trâu thì chẳng thà chết đi cho rồi. Còn nếu muốn sống cho ra con người thì phải chọn một trong hai con đường: Tự Do hoặc Chết. Đó chính là ý nghĩa của ngày 30 tháng tư.

Chúng ta không được quyền từ bỏ ý chí chiến đấu để sinh tồn. Những con chó sói việt gian cộng sản nó đã giàn trận sẵn, dày đặc ở hải ngoại. Bọn chúng đang đứng chờ sẵn ngay tại cửa nhà, chỉ cần thời cơ đến là bọn chúng xông vào ăn thịt chúng ta. Lúc đó có ân hận thì đã quá muộn!

HẾT

Trần Thanh
Ngày 29 tháng 4 năm 2008

No comments: